14. Tu tỵ tù tỳ không đi cũng được
Ngày xưa, Quạ và Tu Tỵ là đôi bạn thân, chúng có bộ lông trắng như bông, đi đâu cũng cặp kè có nhau. Một bữa nọ, có hội lớn, Quạ đến rủ Tụ Tỵ cùng đi. Quạ mang đến một lọ mực và một cái bút vẽ để trang điểm. Qua nói với Tụ Tỵ:
- Hội này có nhiều cô nàng xinh đẹp lắm, anh với tôi phải sửa soạn lại bộ cánh cho nó tươm tất một chút. Bây giờ tôi vẽ cho anh, xong anh vẽ cho tôi, rồi chúng ta cùng đi dự hội là vừa.
Tụ Tỵ vốn chẳng ưa trang điểm, nhưng bạn cũng đứng cho Quạ vẽ. Quạ vẽ từng ly từng tý một. Bộ lông của Tụ Tỵ lớm đốm những bông hoa rất đẹp. Vì mãi chăm chút cho bạn, cho nên khi Quạ vẽ xong cho Tụ tỵ thì cũng đã sắp đến giờ đi dự hội rồi. Nghe chúng bạn dục, lại vốn tính cẩu thả. Tụ tỵ cầm cà lọ mực trút lên mình Quạ. Cả mình Quạ đen thui, chỉ có phần cổ là trắng vì lúc đó Quạ ngẩng đầu lên mực không thấm được. Từ đó, Quạ phải mang bộ áo xấu xí đó suốt đời và được gọi là Quạ Khoang. Qua tức lắm, mổ lia lịa lên đầu Tụ tỵ, vừa mổ vừa kêu:
- Quá, qua lắm!
Thế là tỉnh bạn giữa Tụ Tỵ và Quạ tan vỡ. Từ đó Tụ Tỵ không dám đi kiếm ăn ban ngày nữa mà chờ tối đến mới đi vì sợ Quạ mổ. Trên đầu Tụ Tỵ vẫn còn một khoảng không có lông, đó là vết Quạ trả thù nên vừa đi vừa than: "Tụ tỵ tù tỳ, không đi cũng cực" cho đến mãi ngày nay. Con Quạ thì vẫn tức, lúc nào cũng kêu: "Quá, quá lắm", kêu mãi thành tiếng "quạ, quạ" như bây giờ.
Nguồn:" Văn học dân gian Quảng Bình" - Trần Hùng NXB Văn Hóa Quảng Bình